
My Yoga Story - Bùi Xuân Anh
“Trường hợp của anh lạ quá, mỡ máu cao gấp 16 lần người thường, nếu có thời gian tôi sẽ gởi bệnh án của anh ra nước ngoài cho các chuyên gia nghiên cứu, còn giờ thì anh nhập viện gấp!” Đó là lời nhận xét “nhẹ nhàng “ của vị bác sĩ cách đây 4 năm, khi lần đầu tiên tôi đi xét nghiệm tổng quát sau một thời gian dài sống chung với mệt mỏi, nóng giận, ù tai, hoa mắt, đau gáy … năm đó tôi mới 43 tuổi, công việc kinh doanh ổn định, không thuốc lá, không rượu bia, không béo phì, sống hạnh phúc cùng vợ và 2 đứa con ngoan mà lại mang căn bệnh rối loạn lipit máu dị thường như vầy.
Suốt 4 năm trời cuộc sống của tôi đầy bất an khi thấy xung quanh ngày nào cũng có những tin đột tử do đột quỵ, nhồi máu cơ tim… tôi cứ hay nghĩ về tương lai của vợ và 2 con còn nhỏ dại. Bốn năm gắng bó với thuốc men, ăn kiêng, tennis… nhưng chỉ số mỡ máu của tôi vẫn trồi sụt thất thường, chưa khi nào ở mức độ yên tâm. Có lẽ cái cảm giác lưỡi hái tử thần đang treo lơ lững trên đầu cũng là một trong những nguyên nhân khiến mỡ máu tôi không ngừng rối loạn.
Thế rồi, một buổi chiều chủ nhật, vợ tôi rủ đi xem các lớp tập Yoga ở một trung tâm gần nhà và khuyên tôi tham gia thử. Thể thao vốn dĩ không xa lạ gì với tôi, bơi lội, bóng đá, cầu lông, tennis … tôi chơi thường từ hồi còn thanh niên, nhưng loại thể thao tĩnh này thì tôi chưa từng nghĩ tới. Sau khi tham quan một vòng trung tâm Vyoga, xem các tin tức hoạt động của vị Thầy sáng lập, tôi nhanh chóng gật đầu đồng ý với vợ.
Ngay ngày hôm sau, vợ tôi đã nhanh chóng đăng ký khóa học 2 tháng cho cả hai vợ chồng, với dự định “thử xem sao!”. Buổi học đầu tiên, chúng tôi may mắn tham dự giờ tọa thiền do Thầy Vishwa (Người sáng lập chuỗi trung tâm Vyoga tại Việt Nam) hướng dẫn, cung cách trầm tĩnh, thân thiện, khiêm cung của một thanh niên trẻ tuổi, thành công ở nước ngoài như Thầy khiến tôi càng thêm ngưỡng mộ.
Chúng tôi nhanh chóng quen dần với các tư thế của Yoga không chút khó khăn, phần vì sự nhiệt tình chỉ dẫn của quý Thầy, phần vì cơ thể cũng đã quen thể thao lâu nay. Chúng tôi bị cuốn hút và chăm chỉ tham gia tất cả các bài tập, đi đều đặn mỗi ngày, hứng khởi trao đổi và trò chuyện về Yoga, ngày nào cũng “hẹn hò” nhau đi tập bài nào, tập giờ nào … Những triệu chứng hoa mắt, ù tai, đau gáy … là những triệu chứng biến mất đầu tiên, tôi cảm nhận được sức khỏe mình tốt lên và đặc biệt là tinh thần, cái lưỡi hái của tử thần không còn trong tâm trí của tôi nữa, tôi tự tin và vui sống mỗi ngày.
Rồi ngày khám bệnh định kỳ của tôi cũng đã đến, tôi có một chút căng thẳng vì đặt nhiều niềm tin, hy vọng vào Yoga, cảm giác khỏe mạnh cũng chỉ là cảm giác, hôm nay tôi lại test máu, và những con số biết nói kia sẽ không phải là cảm giác mà là sự thật, liệu sẽ thế nào? Nếu chỉ số vẫn cao như cũ chắc chắn tôi sẽ hụt hẫng lắm, 70 ngày qua tôi đã cố gắng từng ngày, không nghỉ một buổi …
Đoạn kết này, tôi xin nhờ hình ảnh nói hộ cảm giác hạnh phúc của cả gia đình tôi. Hôm nay vừa tròn 100 ngày chúng tôi đến với Vyoga, cũng là deadline nộp bài My yoga story, và đặc biệt là ngày Nhà giáo Việt Nam 20/11 đang đến gần. Truyền thống Việt Nam chúng ta ưa dùng ngày này để tỏ lòng biết ơn đến những ân sư, những vị Thầy đã cống hiến trí tuệ, tài năng của mình cho đại chúng. Chúng tôi cũng xin mượn bài viết này như một lời tri ân trân trọng gởi đến các vị Thầy đến từ xứ Ấn Độ huyền bí xa xôi. Cám ơn quý vị đã mang bộ môn thể thao quý giá này đến Việt Nam và nhiều nước trên thế giới để chất lượng cuộc sống nhân loại ngày một vươn cao.